Đỗ Hồng

Cuối Ngày

Anh nhìn xuống bờ vực sâu tư tưởng
Thấy trong tim những vết nứt tượng hình
Bóng một ngày đã đổ xuống lung linh
Cõi xa thẳm vẫn mịt mờ nhân ảnh
 
Anh quanh quẩn bên mặt trời lành lạnh
Con đường dài đã tắt một mùa xuân
Bước xuống đây chiều hoang vắng tình trần
Chợt nghe tiếng gọi buồn trăm năm trước
 
Em trôi nổi trên dòng đời xuôi ngược
Còn bao nhiêu trí nhớ giữ cho nhau?
Những ước mơ đã chín rụng ngang đầu
Thành nuối tiếc vương lối mòn thế kỷ
 
Anh đứng lên từ nỗi đau bình dị
Như cỏ cây nghiêng ngả cuối ngày vui
Trong tâm tư đêm rủ xuống ngậm ngùi
Đêm che khuất cả dung nhan trời đất
 
Cây dang tay đón tình yêu trăng mật
Mùa khẳng khiu còn lại chút ưu phiền
Gió cuối ngày có xao xuyến hồn em?
Như tiếng gõ chờ tháng ba mở cửa
Đỗ Hồng

Được bạn: vdn 27.2.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Cuối Ngày"